Ai đó trong mưa nhặt lá vàng
Có buồn man mác một chiều hoang
Lá rơi từng lá sầu hiu hắt
Đời tự hôm nao đã bẽ bàng
Cố nhân giờ đâu nhỉ?
Giờ một bóng đơn côi
Nắng mưa làm tri kỷ
Năm tháng mấy lần trôi
Rướm máu con tim chén mực nồng
Hồn lên giấy trắng chút tình không
Tri âm sao mãi chờ không đến
Hay vốn đa mang kiếp lạnh lùng
Ta làm thân lưu lãng
Mà hồn gởi nơi quê
Những đêm dài di tản
Nghe đời buồn lê thê
Người về xin gởi tấm lòng son
Mẹ già hiu quạnh ngóng chờ con
Thân trai trót nguyện đền sông núi
Mẹ ở phương xa nhớ bảo toàn…
Nước mưa dài trên má
Hay lệ tràn chơi vơi
Bé trêu: “Sao thương quá!”
Ta chỉ trời: “Mưa rơi!”.
(NS Họ Việt 1985)