Năm mười tám tôi giã từ đất mẹ
Tuổi lạc loài ly biệt mối tình quê
Hoa chưa nở vội tàn khi hé nụ
Trăng chưa tròn, ai vội bán trăng đi?
Trên đất khách bước chân sầu ngạo mạn
Vết thương lòng thi sĩ khóc ly tan
Nén tâm tư khi rộn rã tiếng cười
Hồn tan nát chia vui cùng lũ bạn
Em mắt xanh yêu chàng trai lữ thứ
Tóc bồng bềnh màu nhạt lá đưa thu
Ái ân trao, hiến trọn mảnh hồn trinh
Đời ngụp lặn qua bể tình quyến rũ
Thân lãng tử nên thuyền không bến hẹn
Tình ra đi, tình đến… chẳng từng ngăn
Lúc chơi vơi nâng nhẹ cánh phù dung
Hồn lạc bước thiên đường trêu bóng Nguyệt
Khi rạo rực khúc Nghê thường dìu dặt
Trong mơ màng hơi thở nhẹ giai nhân…
Năm mười tám tôi giã từ đất mẹ
Tuổi lạc loài ly biệt mối tình quê
Có người con gái nhìn tôi khóc
Giải bày tâm sự lúc chia ly
Hai đứa bên nhau từ thuở nhỏ
Lớn dần nhè nhẹ chuỗi ngày mơ
Thuở ấy vô tình tôi chẳng biết
Cô nàng bé nhỏ đã làm thơ
Nụ hôn ngày ấy của nàng trao
Đưa tiễn tôi đi lắm nghẹn ngào
Chiếc hôn ngày ấy còn bên má
Người đã xa rồi ở phương nao?
Tôi càng lớn rơi dần trong tội lỗi
Nụ hôn đầu ngượng nghịu đã quen môi
Con tim héo nên tình trao chẳng trọn
Chỉ thương người em nhỏ ở xa xôi
Mai mốt em về bên xứ lạ
Cũng đừng thương tưởng chuyện ngày qua
Cánh chim bạc bẽo ngày xưa ấy
Đã chết lâu rồi cuối biển xa…
Năm mười tám tôi giã từ đất mẹ
Tuổi lạc loài ly biệt mối tình quê
Tình cũng độ lên ngôi từ thuở ấy
Mất ngai vàng phiêu bạt kiếp lưu ly…
(NS Họ Việt 1985)