Thuở ấy đôi ta chửa hẹn hò
Mà tình như đã kết thành thơ
Anh hay mộng ước làm thi sĩ
Tả dáng em lên giấy học trò
Thuở ấy em ưa thích nụ hồng
Anh thường bẻ trộm ở vườn bông
Nhớ hôm bị chủ vườn vây bắt
Mẹ phải đền thêm mấy chục đồng
Thẹn thùng anh chẳng dám gặp em
Bỏ trường trốn biệt mấy ngày đêm
Có hay em khóc hoài sưng mắt
Cứ ngỡ sao anh chẳng đến tìm
Rồi từ hôm ấy ngập tình yêu
Hai đứa bên nhau mỗi buổi chiều
Em thường hay ví tình hai đứa
Tựa lá thu rơi, tựa sóng triều
Nhưng rồi nhân thế chuyện ly tao
Quê nhà tràn ngập nạn binh đao
Anh ra khỏi nước ngày chinh chiến
Em ở quê hương, Cộng Sản vào
Chuyện tình hai đứa ngỡ qua mau
Đâu biết thời gian chẳng nhuộm màu
Con tim trót gởi người xa vắng
Đành chịu thương hoài bóng cố nhân…
Tình cờ hải ngoại một chiều mưa
Đường về tan học gặp người xưa
Tay ôm chồng vở rơi không biết
Vũ trụ bao la bỗng hóa thừa
Em vẫn như xưa đẹp lạ lùng
Vẫn từng nét cũ thẹn phù dung
Mấy thu cách biệt sầu lên mắt
Ôm mối đau thương đến tận cùng
Em vẫn yêu anh tựa buổi đầu
Dẫu mình cách biệt mấy mùa ngâu
Tình đầu như mũi tên xạ thủ
Xuyên thủng con tim nhuộm máu đào…
(NS Họ Việt 1985)