Từ ngày rời bỏ nước ra đi
Thờ Chúa vô tư chẳng sợ gì
Ngược dòng lịch sử sao thương quá
Những thời bách đạo lắm hùng, bi…
Cựu Ước còn ghi Mát-tít-gia
Gặp thời loạn lạc phải rời xa
Kinh thành sa đọa về thôn dã
Giữ trọn đức tin, chẳng lụy tà
Lệnh truyền cấm đạo Ít-ra-ên
Chiếu chỉ ban ra tựa sấm rền
Cấm không giữ luật Mô-sê nữa
Nếu phạm không tha, giết chẳng đền
Giặc còn lăng mạ Đấng Gia-vê
Cấm lễ toàn thiêu, cấm mọi bề
Bắt ai hành đạo ngày Sa-bát
Lại ép tôn thờ những đồ ghê…
Nhiều người vì Chúa đã ra đi
Chấp nhận hy sinh chẳng tiếc gì
Còn bao kẻ khác vì tham sống
Đành lòng chối đạo, sống mà chi?
Nước Việt ngày xưa thuở Văn Thân
Khốc liệt còn hơn cả sóng thần
Hễ ai Công giáo là đem chém
Ngọn cờ Sát Tả chẳng từ nhân
Biết bao giáo xứ, bao tu viện…
Bị đốt thành tro, phá lập điền
Giáo dân bị nhốt như trâu, ngựa
Đánh đập thương tâm, lẫn xích xiềng…
Gia đình phân tán chẳng đi chung
Chồng vợ đôi nơi sống hãi hùng
Con thơ bị bán làm nô lệ
Hận này nếu kể, đất nào dung?
Tự do tôn giáo của hôm nay
Là máu năm xưa, của tháng ngày
Giữa cơn bách đạo từng rơi lệ
Thầm xin Chúa, Mẹ tiếp bàn tay…
(NS Trái Tim Đức Mẹ 2009)