Người ta được thế được thời
Nói năng bá láp người đời cũng nghe
Thói thường cái dỡ thì che
Cái hay quảng cáo để khoe cho mình
Thôi thì vinh, nhục, xấu, xinh…
Cũng xin bỏ hết, chỉ mình Chúa thôi
Chúa là Thiên Chúa Ba Ngôi
Ở trên cao cả, phần tôi thấp hèn
Nhưng lòng vẫn cứ ngợi khen
Lòng Thương Xót Chúa luôn hằng bên con
Cho con biết thứ nào ngon
Biết chân hay giả, biết tròn hay vuông…
Nhân gian như một vỡ tuồng
Thoáng rồi cũng hết… chẳng buồn làm chi
Cuộc đời đầy dẫy thị phi
Nhưng trên Chúa biết đã ghi hết rồi
Kiếp người từ lúc trong nôi
Đến khi nhắm mắt buông xuôi về trời
Ấy giờ phán xét chẳng chơi
Công Minh Thẩm Phán Chúa Trời Uy Linh
Đừng vì danh lợi hư vinh
Mà theo việc ác, hại mình mà thôi
Ở đời nhân quả có đôi
Gieo gì gặt nấy, xa xôi khó tày
Gấp thì thiện báo thấy ngay
Chậm thì trả lại sau ngày chết đi
Thâu gom cũng chẳng được gì
Lúc sinh tay trắng khi về trắng tay
Khôn ngoan cứu giúp người ngoài
Trước làm việc thiện, sau hoài đến thân
Chúa là Thiên Chúa Từ Nhân
Thương người nghèo khó chẳng gần kẻ gian
Nên mình chẳng mộng cao sang
Chỉ mong có Chúa soi đàng mà theo
Đường về có thể cheo leo
Vẫn vang tiếng hát… mặc đèo hiểm nguy