Ở trong Kinh Thánh ghi rằng:
“Thuở xưa, trời đất vốn gần với nhau
nhiều thần tuy ở trên cao
vì ưa gái đẹp cũng vào trần gian”
Nên chi lắm chuyện lan tràn
Nghìn xưa lưu lại, ngỡ ngàng đời nay…
Con người chẳng biết chẳng hay
Thần linh, ma quỷ vẫn đầy đấy thôi
Sống mà chỉ biết cái tôi
Linh hồn như thể xa xôi cuối trời
Đến khi giã biệt cuộc đời
Hồn về trở lại… ấy thời mới hay!
Con người Chúa dựng từ tay
Ban cho sự sống, thơ ngây bên Ngài
E-và vì một lần sai
Nghe lời con rắn mà gây lỗi lầm
Trái cây Chúa cấm đừng ăn
Vì ăn là chết… Lời răn ban đầu!
Từ đây cuộc sống dãi dầu
Tự làm, tự sống… còn đâu Địa Đàng!
Chết vì tội lỗi đa đoan
Có sinh có tử, có ngàn khổ đau…
Kiếp người chẳng thể qua mau
Sống trong xác thịt… làm sao giữ mình?
Chúa Trời không thể làm thinh
Dẫu sao họ cũng mang hình Chúa thôi
Nên chi Hồng Thuỷ cuốn trôi
Rửa phăng tội lỗi, lập đời sáng tươi
Nhưng rồi đường cũ quen hơi
Tháp cao chót vót… đụng trời mới thôi
Chúa đành khiến họ xa xôi
Khác nhau ngôn ngữ, bỏ rơi cội nguồn…
Bảy ngàn năm trước mù sương
Chúa lên kế hoạch mở đường chúng sinh
Ấy là trong triệu sinh linh
Chọn người vừa ý… tự MÌNH đi theo
dẫu trong những lúc hiểm nghèo
nguy nan, hoạn nạn… việc gì cũng cam
Bắt đầu với Áp-ra-ham,
Đến đời thứ bốn là chàng Giu-se
Một người lanh lẹ, thông minh
Làm quan tột đỉnh triều đình Phao-rô…
Thời gian như bóng ngựa ô
Vút qua cửa sổ thoáng đà qua nhanh
Bốn trăm năm sống yên lành
Bảy mươi người ấy… nay thành quá đông
Khiến người Ai-cập thay lòng
Lỡ khi có chuyện… biết hòng cậy ai?
Dân này đâu dễ bảo sai
Hay là giết hết bé trai để phòng?
Nghe qua vua cũng bằng lòng
Khiến người đỡ đẻ cùng đồng ra tay
Nếu là sinh hạ bé trai
Tức thời phải giết, phòng ngừa về sau…
Đám người nô lệ truyền nhau
Có thai phải dấu, kẻo đâu hại mình
Mô-sê lúc mới vừa sinh
Bỏ trong chiếc thúng lình bình trôi sang
Công chúa Ai-cập cưu mang
Nhận làm con trẻ, vẻ vang phận hèn…
Lớn lên ở chốn cung đình
Thương người nô lệ, nghĩa tình ra tay
Ai ngờ họ chẳng lung lay
Mô-sê vì tội trốn ngay ra ngoài
Bốn mươi năm sống lưu đày
Tưởng đâu đã dứt chuyện ngày xa xưa…
Khô-rếp đồi núi lưa thưa
Mô-sê lúc ấy cũng vừa nghỉ ngơi
Bỗng đâu thấy lửa sáng ngời
Lùm cây bốc cháy… mà thời lạ thay
Lửa không thiêu rụi cây này
Chỉ là ngự đó… mới tài làm sao!
Ấy là Thiên Chúa trời cao
Chọn Mô-sê để mà trao dân Ngài
Chặng đường trước mặt chông gai
Đám dân nô lệ ba gai chẳng hiền
Tâm tư chỉ biết kim tiền
Ăn ngon, mặc đẹp… đã ghiền tận xương
Đừng mong giáo huấn thiên đường
Bọn này tai điếc, hồn ương… hết rồi
Có chăng thế hệ sáng ngời
Sinh trong sa mạc, có Lời Chúa Cha
Mới là dân Chúa không ngoa,
Từ đây đất hứa là nhà Chúa ban…