Có một loại người… ít bao giờ con hiểu được
Đó là những người thành công trong cuộc sống
Họ vốn chẳng cần con,
và con cũng chẳng bao giờ cần đến họ
Nên tuy cùng tồn tại trên đời này…
Nhưng lại như hai đường song song,
chẳng bao giờ hội ngộ.
Con ưa đến với những người nghèo,
hoặc lỡ vận, thế cô…
Vì nơi đó
con có thể làm được gì
gọi là hữu ích
Còn những nơi giàu sang,
quyền cao chức trọng
Thường có nhiều người nịnh bợ, bon chen
hoặc khinh khỉnh như ta đây giàu có lắm…
nên con rất ngại đến gần
Lâu dần vô tình đã hình thành trong tiềm thức
Một khoảng cách rất xa
Giống như hai đường song song
chẳng bao giờ hội ngộ.
Nhưng Cha ơi!
Ngọn lửa vừa qua…
đốt cháy nhà con
làm cả nhà tạm thời ly tán…
Tai nạn ập xuống bất ngờ
Làm nhiều kẻ động tâm
Những người giúp con lại chính là những người…
trước giờ hiếm khi nào con nghĩ đến.
Ôi! Cha ơi!
Có phải Cha muốn con biết rằng
Cuộc đời này luôn có những trái tim vàng
Chỉ là con chưa bao giờ biết tới
Cách làm việc của họ tuy có khác với con
Tuy cứng rắn…
Nhưng bởi họ có trái tim vàng… nên cũng tốt.
Từ hôm nay… con xin cúi đầu tạ tội
Không dám nghĩ rằng mình đúng
mà người khác lại sai
Bởi biết đâu trong thiên hạ anh tài
Có những kẻ tuy khác với mình
Tưởng chừng như hai thái cực…
Nhưng có thể trong họ
vẫn còn có một trái tim vàng
Mà mình vốn chưa bao giờ được biết…
Hãy cầu nguyện cho tha nhân,
cho những kẻ bần cùng,
và cho cả những người giàu sang quý phái.
Vì Cha là Thiên Chúa của cả hai
Cha vốn thương người nghèo
Nhưng cũng ban ơn cho những người quyền quý
Và họ biết ơn Cha,
Nên khi cần, họ cũng ra tay trợ giúp
chẳng kể thiệt hơn!
Ôi! Những trái tim vàng!
Nhờ trận lửa…
mới biết rằng hàng thật!