Biết con người không ai bằng Thiên Chúa
Vì Ngài là Tạo Hóa thuở ban sơ
Nắn thân hình từ bụi đất bùn nhơ
Thổi sinh khí và ban cho sự sống
Ngài thương lắm hai ông bà nguyên tổ
Lập Địa Đàng cho họ chỗ nương thân
Có trái ngon, có muôn thú xa gần
Sống hòa thuận và vâng lời Ngài dặn
Nhưng Quỷ dữ qua dáng hình con rắn
Xúi E-và ăn trái cấm bất tuân
Lời cám dỗ như mật thơm quyến rũ
Tội bất tuân dẫn đến… hận muôn thu
Vườn Địa Đàng bấy giờ Cha khép lại
Phải ra ngoài tự tìm lấy miếng ăn
Cuộc sống giờ đầy vất vả khó khăn
Lão, bịnh, tử… càng tăng phần bi thảm
Tội lỗi cách ngăn người và Thiên Chúa
Vì Ngài là Đấng Chí Thánh, là Vua
Nhưng thương người Cha đâu nỡ chịu thua
Cho Con Một xuống đưa người trở lại
Đường Cứu Độ đâu dễ dàng thực hiện
Chính Chúa Trời phải dâng hiến Con yêu
Phải đớn đau, phải nhục nhã trăm điều
Đấng Vô Tội chết thay người có tội…
Ôi Cha ơi! Tình Yêu Cha vời vợi
Con tạ ơn vì lời gọi từ Cha
Cuộc đời này rồi cũng thoáng đi qua
Chỉ có Chúa làm ta thêm ý nghĩa