“Đồng thanh tương ứng,
đồng khí tương cầu…”
Tiếc rằng giữa cuộc bể dâu
Tri âm chẳng thấy… lòng đau một mình
May mà Chúa chẳng làm thinh
Dang tay đón nhận… ân tình bao la
Nên giờ tuy cũng xót xa
Việc trong thiên hạ… còn Cha trên trời
Bôn ba mà chẳng gặp thời
Ví như xây cát giữa đời mà thôi
Trước là phải bỏ cái tôi
Sau tìm Ý Chúa Ba Ngôi thế nào…
Việt Nam Chúa nhúng Tay vào
Mấy trăm năm trước chứ nào gần đây
Chữ Việt xử dụng ngày nay
Cũng là do Chúa an bày mà thôi
Nước mình vốn ở xa xôi
Dân tình đói khổ, mồ côi lạc loài…
Nhưng mà có một điểm hay
Ấy là bất khuất, khó ai kịp bì
Sử sách lưu lại còn ghi
Chiến công hiển hách uy nghi bao đời…
Hạt giống ấy được Chúa Trời
Nhân lên gấp vạn mấy đời kế sau
Thời kỳ bách đạo lên cao
“Bình Tây, Sát Tả”… máu đào khắp nơi
Giữa cơn bĩ cực tơi bời
Chúa cho Mẹ đến, kịp thời ủi an
Mấy lần Mẹ đến La Vang
Hoặc như Trà Kiệu cản ngăn quân thù
Nên dù trời đất âm u
Đức tin vẫn sáng, mây mù tiêu tan…
Dòng máu Tử Đạo hiên ngang
Cha ông để lại Thiên đàng đời sau
Cuộc đời rồi cũng qua mau
Sống cho đáng sống… cúi đầu mà chi?
Đức Tin kia để làm gì?
Hay là cũng chỉ… đầu môi như người?