Hoá ra là thế giới này nhỏ thật
Cứ ngỡ rằng chẳng gặp lại nữa đâu
Mà chiều qua về ngang nơi hẹn đầu
Tôi bất chợt thấy dáng người thấp thoáng.
Ừ lâu lắm, cũng thật là lâu lắm
Tôi và người chẳng còn gì với nhau
Dẫu người từng là nỗi nhớ đậm sâu
Nhưng giờ lại lướt qua nhau rất vội.
Cười chua chát trách bản thân nông nổi
Nặng lòng gì với một người đã xa
Ấm nồng nào rồi cũng sẽ phôi pha
Bảo cố quên sao mà hoài không thể.
Nỗi nhớ này buốt tim tôi đến thế
Nhớ lặng thầm mà chẳng thể nói ra
Buông tay rồi mà cứ mãi xót xa
Tôi chẳng thể ép bản thân ngừng nhớ.
Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười hơi thở
Nhớ vòng tay, nụ hôn ấm ngọt ngào
Nhớ bao điều chúng mình từng gửi trao
Giờ tất cả đều chìm vào tiềm thức.
Ép lòng quên mà tim đành bất lực
Đau tận cùng qua người lạ “ TỪNG THƯƠNG!”
Đồng Ánh Liễu