“Nhớ nước đau lòng con Quốc Quốc
Thương nhà mỏi miệng cái Gia Gia”…
Câu thơ thấm đẫm hồn non nước
Hoà biến vào trong tim óc ta…
Nay hè đằng đẵng không tiếng Cuốc
Im lìm biền biệt tiếng Da Da
Hỏi xem mới biết chim còn đó
Hãi chết, con nào mở miệng ra!?
Bọn săn, bẫy trăm mưu ngàn kế
Thấy bóng người, chim phải trốn xa
Hứng tình không dám kêu thành tiếng
Ân ái chui luồn tránh lộ ra!
Ngó xem càng xót “con Quốc Quốc”
Nghe rồi thương mãi “cái Gia Gia”
Xót thương song biết làm chi được
Lòng lại nhủ lòng ta với ta!
Mạc Văn Trang