Cá lội hồ nghiêng cá chẳng nghiêng
Vướng bùn mắc cạn trách ông Thiên
Có hay thế sự tùy cơ biến
Mới đặng nên duyên được cửa Thiền
Nước ngự hồ sâu, nước cũng sâu
Nước theo màu đất đổi đen, nâu
Thế gian ít vật mềm hơn nước
Nhưng nước san bằng mọi bể dâu
Bó đũa còn nguyên để mặt bàn
Ít người bẻ được vội hoang mang
Có hay để mọt ăn từng chiếc
Đũa mục dù nguyên bó cũng xoàng
Cờ tàn con chốt cũng nên công
Sĩ tượng đơn côi khó thủ phòng
Phải đâu thắng trận vì xa, pháo?
Lắm lúc quân nhiều cũng… lưu vong!
Hải ngoại người đông chẳng giúp nhau
Trách chi việc nước chẳng lo mau
Chia năm, xẻ bảy… thân tàn phế
Sức mạnh còn đâu cứu giống nòi
Kết đoàn thắt chặc tạo niềm tin
Quốc nội hân hoan hướng mắt nhìn
Cơ đồ cách mạng trong tầm với
Đâu cần nước bạn “xạc thêm pin”
Cộng Sản tuy nhiều nhưng rã tan
Lại thêm trong nước vốn lầm than
Mấy mươi triệu ấy cùng ra sức
Tập đoàn Hà Nội tất đi đoang
Yêu nước, thương nòi hỡi thế nhân
Ngại chi cách biệt, ngại xa gần
Một người đâu đủ xoay thời thế
Phải đặng muôn người chung dấn thân…
(NS Họ Việt 1987)