Đọc bài xong mà nghe lòng tê tái*
Viết cho mình hay viết để cho ai
Chúa chọn con nhưng cứ để âm thầm
Con chẳng trách… vì biết mình tệ hại…
Xưa Đức Phật xuất thân là thái tử
Dẫu tu hành nhưng thân phận có dư
Muốn người theo cũng chẳng khó khăn gì
Đời vốn vậy, a dua… là thế sự
Chúa tuy nghèo sinh ra trong hang đá
Nhưng lại là Con Một của Chúa Cha
Khi rửa tội biết mình là Thiên Chúa
Người ùa xem phép lạ bởi tay Ngài
Con chẳng được xuất thân từ quý tộc
Lại bất tài vô dụng chẳng nên công
Được Cha thương cho lạc cõi Thánh thần
Để biết được có Trời cao đất rộng…
Như Tử Nha… xưa ngồi câu Sông Vị
Mà nghe hồn non nước thuở suy vi
Con hôm nay đang sống ở cõi trần
Hồn mê mẫn nghe Lời Cha thủ thỉ
Chẳng tha thiết quyền hành hay danh lợi
Khi Cha trao là lúc hết thảnh thơi…
Lo việc Chúa giữa cuộc đời ô trọc
Đáp Tình Cha muôn một ở trên Trời…
Xin cho con sống một đời xứng đáng
Làm con Cha cho trọn kiếp nhân gian
Luôn tin yêu phó thác ở Cha mình
Dù nghịch cảnh… không bao giờ chán nản
* Niềm cảm thán của tác giả khi đọc bài “Khi Thần Phật xuất hiện ở cõi người…”