Làng Vĩnh Hạ có nhà kia khốn khổ
Sống cơ hàn, áo rách, thiếu cơm, ngô…
Mái nhà tranh không che hết mây trời
Đùm bọc mấy mẹ con nhà họ Đỗ
Ông Đỗ Mậu mấy năm rồi không thấy
Chắc lao tù cải tạo đã phơi thây
Để dương gian trông ngóng một vợ hiền
Bầy con nhỏ sống từng ngày chờ đợi…
Mùa xuân đến muôn người vui nắng mới
Giữa chợ làng hàng Tết khắp nơi nơi
Kẻ sắm mua, người đem bán rộn ràng
Chìm hạnh phúc những bàn chân bước vội
Nhà họ Đỗ ngọn đèn le lói sáng
Bữa cơm chiều không đủ đợi đêm sang
Mấy đứa con thao thức ở trên giường
Bà mẹ góa nhìn con buồn man mác
Thằng cu Tí chẳng còn mơ áo Tết
Cả con Hồng cũng hết ước một quần đen
Ba năm qua quà Tết đã xa vời
Như chuyện cổ có bà tiên hiền yêu mến…
Mai mồng một, đêm giao thừa tối mịt
Pháo phương nào văng vẳng vọng đêm khuya
Tiếng cóc kêu nghe não ruột bên hè
Bà họ Đỗ âm thầm tay cắt thịt
Ngày Tết đến, bọn trẻ con mừng lạ
Trên bàn thờ mâm cổ được bày ra
Mùi thịt chiên làm nước miếng chảy dài
Chỉ muốn được ăn liền cho hả dạ…
Chiều hôm ấy xôn xao làng Vĩnh Hạ
Mẹ con bà họ Đỗ đã “đi xa”
Cụ Năm Lang nhìn xác chết tím bầm
Bảo chất độc ở trong nồi thịt cóc
Chẳng ai biết vô tình hay hữu ý
Một tang gia ai oán cõi thiên trì
Chiều hôm ấy có ai buồn không nhỉ?
Có lệ nào ướt đọng ở trên mi…
Câu chuyện cũ nhạt mờ theo năm tháng
Đã chôn vùi sau lớp bụi thời gian
Nhưng đêm nay gió lạnh ở đâu về
Như phảng phất có oan hồn dĩ vãng…
(NS Họ Việt 1986)