ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH


Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kỳ vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để con cháu ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết làm sao em biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời giùm đất nước sẽ về đâu

Trần thị Lam (Hà Tĩnh)

Bài thơ này được viết vào tháng 4-2016 nhân vụ việc cá chết dọc bờ biển một số tỉnh miền Trung sau nhiều ngày chưa rõ nguyên nhân và gây bức xúc trong dư luận xã hội. Bài thơ nhanh chóng được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội chỉ sau vài ngày. Vì vậy cô đã bị công an mời lên làm việc và sách nhiễu, facebook của cô giáo bị đóng…

Với tốc độ lan truyền đến chóng mặt, bài thơ đã tạo nên luồng cảm hứng sôi nỗi trong giới thi ca. Thật tình cờ, một sự cố khác cũng xảy ra liên quan đến ngành giáo dục, đó là một cô giáo bị bắt quỳ để xin lỗi phụ huynh “cán bộ cấp lớn” vì đã phạt quỳ “quý tử” của ông ta. Dưới đây là một vài bài thơ đặc trưng vào thời điểm ấy…

ĐẤT NƯỚC MÌNH MAI MỐT SẼ VỀ ĐÂU

Đất nước mình mai mốt sẽ về đâu
Khi cô giáo phải cúi đầu, khụy gối
Quỳ trước mặt bọn vô tri nhận tội
Lỗi mình gây khi nóng vội nhất thời?

Đất nước ta mai mốt có rạng ngời
Khi khinh rẻ nghiệp “Trồng Người” đến vậy
Các con hư nên Thầy, Cô phải dạy
Chút phạt quỳ đâu đáng phải rùm beng?

Đất nước này mai mốt có đi lên
Khi hiệu trưởng cũng đớn hèn, vô cảm
Bỏ thuộc cấp của mình trong cơn hoạn nạn
Các cô thầy cũng mặc bạn, làm ngơ?

Đất nước này ai dám dạy trẻ thơ
Khi tai ương vẫn chực chờ, rình rập:
Cả phụ huynh lẫn học sinh đánh đập
Cả cấp trên cũng trù dập, ve, vòi…?

Đất nước ta sao rạng rỡ giống nòi
Khi đạo đức đã suy đồi đến thế?
Cô giáo quỳ – Cả ngành quỳ đấy nhé!
Đất nước mình mai mốt sẽ về đâu?

FB Thuý Nguyễn

Và dưới đây là bài thơ của mình trong thời điểm ấy…

CHUYỆN NƯỚC MÌNH KHÔNG CHỈ VẬY ĐÂU EM!

Đừng hỏi về đâu?… bình tâm suy nghĩ
Chuyện nước mình không chỉ có vậy thôi
Một giáo viên bị quỳ gối nửa giờ
Chưa gì cả… đừng ngỡ ngàng em nhé!

Mỗi ngày quê anh có nhiều em bé
Bị phá thai… vì mẹ bỏ rơi con
Đi chích ngừa cũng chết… tuổi vàng son
Bộ Y Tế vẫn còn chưa giải thích!

Ngư dân ra biển bị Tàu bắt nạt
Đâm hỏng thuyền trôi dạt… xác lênh đênh
For-mo-sa cá chết nổi lềnh bềnh
Ôi sông, biển… cứ từng ngày dẫy chết!

Tổ quốc anh sắp mất luôn chữ Việt
Chúng âm mưu tận diệt… sử cha ông
Ôi! Nỗi đau của con cháu Lạc Hồng!
Là muôn thuở… chứ nào trong mấy phút?

Hàng độc hại tràn lan trên khắp nước
Tàu đưa sang… ai giữ được bình yên?
Nhiều kẻ chức cao có thế có tiền
Cũng xuất ngoại… hầu giữ nguyên tánh mạng!

Tàu chiếm nước anh… chẳng cần súng đạn
Bởi có đám già lãnh đạo Việt gian
Hội Nghị Thành Đô bán nước năm nào
Nay từng bước biến quê mình thuộc Hán!

Nỗi đau ấy… mới từng cơn lai láng!
Chứ nhằm gì… bốn mươi phút quỳ kia
Lương tâm đâu? Tổ quốc để đâu rồi?
Mau hành động, kẻo thời không kịp nữa!!!

Gioan Phan Tân


Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

PHONG TRÀO LIÊN KẾT NGƯỜI VIỆT YÊU NƯỚC