Từ thuở ban sơ Chúa vẫn là
Một hình một bóng với Chúa Cha
Riêng lần trên đỉnh Can-vê ấy
“Ngài bỏ con rồi?” giọng xót xa…
Kẻ qua người lại lời lăng mạ
“Cứu mình không nổi… cứu người ta?”
Đơn côi Chúa chịu lời oan nghiệt
Đau xót hơn là nát thịt da
Con Mẹ bị oan mình Mẹ hiểu
Nỗi lòng người mẹ xót con yêu
Chúa đau bao nỗi trên thập giá
Thì cũng se lòng Mẹ bấy nhiêu
Mẹ ơi! Từ lúc đáp “Xin vâng”
Mẹ nén đau thương đã mấy lần?
Âm thầm theo sát bên chân Chúa
Vạn vết thương lòng… Mẹ hiến dâng
Bóng tối chợt che khuất mặt trời
Màn che rách toạt rũ hai nơi
Đất rung đá vỡ mồ tung bật
Con Mẹ xuôi tay giã biệt đời
Lưỡi đòng oan nghiệt thấu qua thân
Máu Chúa như mưa tưới cõi trần
Gội sạch tình đời quen bạc bẽo
Phụ lòng Thiên Chúa Đấng Từ Nhân
Xin giúp cho con noi bước Mẹ
Vững lòng tin tưởng Chúa chở che
Dù trong nguy hiểm không nao núng
Chúa sẽ lo toan, liệu mọi bề
Giúp con thập giá chẳng rời xa
Can đảm trung kiên chẳng nề hà
Như Mẹ khi xưa nào bỏ Chúa
Dẫu rằng thập giá xé lòng ta
Sau hết xin làm Mẹ chúng con
Chúa dạy Gio-an ý vẫn còn
Ai tin yêu Chúa là con Mẹ
Muôn đời thờ Mẹ một lòng son
(NS Trái Tim Đức Mẹ 2008)