Ta bị nhốt giữa lồng xa cách bạn
Đời chơi vơi, ôm hận nhớ rừng sâu
Có những chiều trời giận đổ mưa ngâu
Ta chợt nhớ nơi rừng sâu thác đổ
Ta nhớ lắm những ngày xưa hoang dã
Đời thênh thang, ngang dọc khắp miền xa
Nhưng bây giờ lồng lộng ở quanh ta,
Hàng lưới sắt che trời cao trước mặt
Ta tư lự thu mình trong góc hẹp
Nghe cô đơn nhè nhẹ lẻn vào tim
Có những lần thức giấc giữa màn đêm
Lòng nặng trĩu nỗi u hoài núi thẳm
Ta mơ ước đôi hài bay vạn dặm
Mang ta đi về thế giới ngàn năm
Để một lần cùng bạn ngắm trăng non
Treo đầu núi những đêm dài thức trọn
Ta ngự trị nơi cùng sơn núi ngọn
Rừng xanh um, chim chóc bốn mùa ca
Nhưng một lần bão tố nỗi phong ba
Thân tù tội đành xa vùng đất mộng…