Đầu xuân khai bút tạ ơn Cha
Muôn vạn Hồng Ân xuống cả nhà
Năm cũ đi qua còn để lại
Hương tình sâu đậm chẳng phôi pha
Con gái Mai Uyên đã ra trường
Tháng ngày trung học tuổi yêu thương
Cha ban trí óc đầy minh mẫn
Tốt nghiệp tối ưu, chẳng phải thường
Học bổng Đại học bốn năm đầu
Gần nhà, ba mẹ đỡ lo âu
Xin Cha gìn giữ cho riêng cháu
Ngoan hiền, ham học… biết mơ cao
Công việc của con cũng ổn nhiều
Chẳng còn bức xúc bọn ngoa điêu
Lại thêm lương bổng còn tăng nữa
Nên cũng hân hoan mỗi xế chiều…
Phần Mai với hai đứa con trai
Tất cả bình an với tháng ngày
Công việc coi như đều ổn định
Tạm thời tài chánh cũng vươn vai
Vừa rồi du lịch ở Can-cun
Con gái đi theo, thật đáng mừng
Chỉ tiếc hai anh không đi được
Mong rằng sẽ sớm được đi chung
Riêng chuyện quê hương sao quá nản
Chờ hoài chỉ thấy một màu tang
Riết rồi con cũng thôi ham viết
Nước mình xin cứ để toang hoang
Tàu Cộng nghênh ngang khắp phố phường
Mua nhà, chiếm đất, giật non sông
Chủ quyền lấn cả trên không, biển…
Chính quyền thái thú… bọn vô lương…
Nguyễn Trãi ngày xưa từng phải thán:
“Tuấn kiệt như sao mai buổi sáng,
Nhân tài như lá mùa thu.
Việc bôn tẫu thiếu kẻ đở đần,
Nơi duy ác thiếu người bàn bạc”…
Con thật đơn côi,
trên chặng đường cứu nước.
Việc của Cha
nhưng con cũng thấy lửa nóng trong lòng.
Nhiều khi con tự hỏi
Làm thế nào để Chúa Giê-su
Đấng Cứu Chuộc của con
Có thể sống âm thầm giữa thành Na-za-rét
Dù biết rằng mình là Con Của Đấng Tối Cao!
Ôi! Ba mươi năm!
Quãng thời gian rất dài
cho những người tuổi trẻ,
nhiệt huyết tràn đầy.
Ba mươi năm Chúa phải đợi chờ,
một tín hiệu từ Trời cao..
Xa hơn nữa,
Mô-sê cũng từng phải đợi
Bốn mươi năm dài
Trên những vùng đồi núi Ma-đi-an…
Ôi! Cha ơi!
Nếu thời gian chính là phương cách
mà Cha ưa dùng.
Thì xin Cha hãy gột rửa linh hồn con
trong thời gian ấy.
Để gội sạch những vết nhơ,
Để không còn những tham lam, dục vọng…