Ta muốn làm thơ tuổi đôi mươi
Tặng người em nhỏ dáng xinh tươi
Gió ơi xin hãy ngừng giây lát
Sóng nổi lòng ta bão dậy rồi
Em tròn hai mươi tuổi
E ấp nhiều mộng mơ
Tó gầy buông vai nhỏ
Đôi mắt hiền như thơ
Rồi chiều hôm ấy mây vào lớp
Nâng gót em bay dạo khắp trời
Nhớ thương tự ấy làm xao xuyến
Buổi học buồn tênh nhớ một người
Em là hoa trầm tưởng
Ta là gió ngàn phương
Gió về hoa ướm nụ
Nở giữa đời tha hương
Ta về gom góp tương tư lại
Dâng hết cho tròn nỗi nhớ thương
Biết ai có hiểu mình không nhỉ?
Hay chỉ đơn phương đợi cuối đường
Ta làm sao đêm nhỏ
Ở cuối trời bơ vơ
Nhìn em qua giấc ngủ
Dệt cuộc tình nên thơ…
Hai mươi tuổi ấy một chiều mưa
Lặng bước theo em có một người
Âm thầm đưa tiễn nhưng không ngõ
Sợ làm dao động áng mây xa…
(NS Họ Việt 1986)