Một điều con muốn kể ra
Là Đức Khiêm Nhượng mà Cha soi lòng
Chính là kho báu vô song
Thế gian chẳng biết chỉ hòng bỏ đi
Trước đây con chẳng biết chi
Hiểu là tính tốt nhưng khi phải làm
Trong lòng sôi sục tâm can
Tự ái, bất mãn… dâng tràn bên trong
Dẫu cho Kinh Thánh thuộc lòng
“Hiền lành, khiêm nhượng…” mấy dòng Chúa ban
“Như Thầy khi ở nhân gian…”
Nhưng khi xảy đến chỉ toàn… tức thôi
Một lần Chúa ngự trong tôi
Xua tan bóng tối dẹp điều u mê
Những gì đời vẫn khinh chê
Nhưng trong mắt Chúa chẳng ghê gớm gì
Dẫu là việc chẳng oai chi
Cứ làm vì Chúa, cứ đi cho Ngài
Thế gian chẳng chịu thua ai
Ở trên không được như gai trong lòng
Làm con Thiên Chúa uy phong
Chẳng cần giành giựt… chẳng mong đứng đầu
Kiêu căng bao kẻ tranh nhau
Trong khi khiêm nhượng ở sau vắng người…
Ấy là kho báu trong đời
Con còn nhớ mãi những lời Cha ban
Tâm hồn từ ấy sang trang
Đổi thay suy nghĩ… bình an trong lòng
Dẫu là bị xử bất công
Khổ đau, thiệt hại… cũng không phiền hà
Biết là muôn sự có Cha
Nên trao phó hết việc xa việc gần
Phận mình cứ việc tu thân
Chăm lo cầu nguyện chẳng cần nghĩ suy
Đời người cũng thoáng qua đi
Bóng câu cửa sổ… có gì mà than
Khiêm nhường kho báu Chúa ban
Tha hồ mà lấy… Thiên đàng đời sau