Quê hương con không có nhiều xóm đạo
Giáng sinh về đơn lạnh những vì sao
Ít ai hay câu chuyện Chúa giáng trần
Càng không rõ niềm tin người Công Giáo
Quê hương con vốn nghèo chưa phát triển
Đời dân lành còn vất vả truân chuyên
Được Tự do… là mơ ước hão huyền
Còn Dân chủ… chỉ nằm trên cửa miệng
Thái Hà trước rồi Con Cuông căm phẫn
Người với người sao chẳng có lòng nhân?
Đánh giáo dân, vô cớ bắt tù đày,
Đập linh mục… gieo bao mầm uất hận
Giáng Sinh này con thành tâm cầu khẩn
Xin cùng Cha Thiên Chúa, Đấng Từ Nhân
Cho quê hương mau thoát ách gông cùm
Vùng đứng dậy trong tình Cha vô tận
Bê-lem xưa Hài Nhi trong máng cỏ
Nhưng giữa trời sáng tỏ một vì sao
Quê hương ơi! đừng ngại những gian lao
Chúa sẽ sớm đập tan bầy kiêu ngạo
Con mong ước quê hương mình mãi mãi
Là tuyến đầu bất khuất của Ngôi Hai
Dòng máu thiêng tử đạo của bao đời
Thành nhiệt huyết cho tình yêu nhân loại
Ôi đêm xưa! Đêm vô cùng thánh thiện!
Con Chúa Trời sinh hạ giữa bầy chiên
Chúa chẳng ngại đi vào nơi khốn khổ
Cứu chuộc loài người, tình thật vô biên
Trên đồng vắng nơi mục đồng tạm nghỉ
Muôn thiên thần hiện xuống báo Hài Nhi
Người Chúa chọn ít bao giờ sang cả
Thường thấp hèn không chức phận, quyền uy
Hãy vững tin, quê hương dù bé nhỏ
Sẽ là nơi Chúa đổ mọi Hồng Ân
Trong tương lai tỏa sáng giữa dương trần
Nhờ ơn Chúa đỡ nâng từ vực thẳm…
(Viết và gởi đi cho GS 2009 nhưng chờ mãi mà không thấy được đăng, nên con cũng dừng và không gởi bài về cho NS nữa. Ba năm sau bài thơ này mới được đăng vào Giáng Sinh 2012).