NGƯỜI MÙ THÀNH GIÊ-RU-SA-LEM


Từ thuở sinh ra mắt đã mù
Trọn đời mò mẫm kiếp phù du
Xuân, hạ, thu, đông… màu chẳng khác
Vàng, trắng, xanh, lam… sắc tối hù

Thỉnh thoảng người thương cho bố thí
Đa phần lạnh nhạt dửng dưng đi
Một ngày hai bữa thường không đủ
Lắm lúc đôi hôm chẳng có gì

Khi ấy anh ngồi bên cổng chợ
Chợt người bước đến tựa trong mơ
Tay xoa một chất bùn lên mắt
Bảo đến bên kia rửa nước hồ

Đôi mắt bỗng dưng nhìn thấy rõ
Dáng hình, màu sắc hoặc nhỏ, to
Thì ra thế giới này xinh quá
Không phải đâu đâu cũng tối mò

Từ đó lòng anh sung sướng quá
Nức lòng ca ngợi Đức Chúa Cha
Hồng Ân Thiên Chúa còn tuôn mãi
Trên đứa con ngoan, dạ thật thà

Tôi chẳng hơn chi dù mắt sáng
Nhưng lòng chỉ biết việc trần gian
Không biết trên cao còn có Chúa
Dẫu sáng, tâm linh một kẻ quàng

Ngài đón khi tôi ở cuối đàng
Thân tàn rũ rượi kiếp đi hoang
Thiên đàng mở tiệc mừng xum họp
Nhẫn quý Cha ban, lẫn áo choàng…

Mong được như anh trọn một đời
Nguyện làm nhân chứng mãi không thôi
Cho dù nguy hiểm không dừng bước
Dẫu có hy sinh chí chẳng dời

Chúa ơi! Con biết những năm qua
Chúa đổ Hồng Ân xuống cả nhà
Xin được xông pha vì Nước Chúa
Đáp đền muôn một Thánh Ơn Cha

(NS Trái Tim Đức Mẹ 2008)


Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

PHONG TRÀO LIÊN KẾT NGƯỜI VIỆT YÊU NƯỚC