Mười sáu tháng trời (6/1989 – 10/1990) chẳng mấy chốc qua nhanh, tôi đã trải qua những tháng ngày chỉ biết đọc Kinh thánh, đọc mùi mẫn, đọc không hề biết chán. Có những lần Thiên Chúa đổ tuôn vào linh hồn tôi hình ảnh, ý nghĩa của Lời Ngài như một đoạn phim hoặc ý nghĩ cứ tràn đầy tuôn chảy như một dòng sông. Tôi như lạc vào thế giới của những ngàn năm trước, của những ngày Thiên Chúa theo bước Áp-ra-ham, rồi Ja-cóp và Giô-sếp. Tôi chợt khám phá ra rằng Thiên Chúa cũng đang theo tôi như người Cha Nhân Lành qua nhiều cách mà Ngài đã tỏ cho tôi biết. Chỉ là Thần Khí của Ngài thôi, chứ không được như thánh nữ Faustina là Chúa Giê-su cứ hiện đến với chị rất, rất nhiều lần. Biết được điều đó đã làm tôi từ đó đến nay rất an tâm và say mê trong tình yêu Thiên Chúa.
Được Thiên Chúa ở cùng tôi chằng còn sợ gì cả, tôi nghĩ nếu mình bị quăng vào hầm sư tử hoặc bị thiêu đốt như tiên tri Đa-ni-ên thì cũng vẫn bình yên như thường. Thậm chí nếu bom nguyên tử có nổ ngay trên đầu tôi, tôi cũng không sợ vì Thiên Chúa sẽ đỡ cho tất cả. Tôi lại càng biết rằng tôi chẳng là gì cả, không một sức mạnh thần thánh nào, nhưng nếu đó là việc của Thiên Chúa và Thiên Chúa muốn làm để đem lại lợi ích cho muôn ngàn linh hồn khác thì Ngài sẽ để việc ấy nên trọn. Riêng tôi, nếu Thiên Chúa để cho tôi phải thẹn thùng, nhục nhã vì đức tin của mình mà vẫn cứ một mực tin, bám víu vào Cha đến hơi thở cuối cùng, thì đó lại là một ân huệ vô song, như Thiên Chúa đã từng ban ơn huệ ấy cho Chúa Giê-su, Con Một của Ngài và cũng là Đấng Cứu Chuộc của tất cả ai được nhận làm con Thiên Chúa. Ngày xưa, trên đoạn đường lên đồi Gô-gô-tha và nhất là lúc Ngài bị treo trên thập giá, nhiều người đã rất ngạc nhiên và họ tự thắc mắc rằng: “Nếu Chúa Giê-su đã tự xưng mình là Con Thiên Chúa và đã từng làm nhiều phép lạ để chứng tỏ điều ấy, thì giờ đây sao Ngài không thể tự cứu lấy mình?”. Câu hỏi cũng không hẳn vô lý vì những người thắc mắc ấy thật tình không biết rõ sứ mạng của Chúa Giê-su, Ngài đến để chuộc tội thay cho nhân loại. Nhưng trong số đông ngày hôm đó, câu hỏi còn có tính mỉa mai, miệt thị và thách đố. Trong ba năm đi giảng về Nước Trời, Chúa Giê-su chưa bao giờ suy nghĩ hay chuẩn bị một tương lai trần thế nào cho mình. Ngài chỉ vì người nghèo, làm tất cả vì người nghèo, thế mà giờ đây không một ai biện hộ… Thiên Chúa đã để cho Con mình trải qua hết tận cùng những hương vị đắng cay của sự bạc bẽo tình đời. Điều đáng nói ở đây là Chúa Giê-su đã vượt qua và vẫn tin tưởng vào Cha mình cho đến hơi thở cuối cùng…
Thiên Chúa là vậy. Tuy là Đấng Chủ Tể của mọi vật, Ngài vẫn luôn chọn cách hành xử khiêm nhượng, chỗ đứng sau cùng. Chúa Giê-su không sinh ra trong hoàng cung mỹ lệ mà là một hang đá bần hàn. Các tiên tri, ngôn sứ… của Ngài ngày xưa cũng vậy, vật chất giàu sang không phải là điều Ngài muốn dành cho con cái Ngài. Nếu Ngài có cho, thì cũng chỉ là để cho họ có cơ hội làm cánh tay nối dài của Thiên Chúa, đem tình yêu của Ngài đến chia sẻ với những người nghèo hèn bất hạnh mà thôi…
Gioan Phan Tân