Trong tất cả bậc thầy trong lịch sử
Không vị nào qua được Chúa Giê-su
Từ khiêm cung, bác ái đến quyền năng
Mà cao nhất: Phục Sinh từ cõi tử
Bởi khiêm hạ ra đời bên máng cỏ
Chúa Thiên Đàng, bé nhỏ phận hài nhi
Vì thương yêu khó nhọc chẳng nài chi
Đường thập giá vẫn còn ghi rõ nét
Khi giảng dạy với quyền năng bất diệt
Làm ngẩn ngơ người chứng kiến, người nghe
Họ đều nhận đúng là Con Thượng Đế
Đấng Tối Cao Cực Thánh của Mô-sê
Những điều đó khiến cho Ngài khác biệt
Nhưng Phục Sinh mới tột đỉnh siêu nhiên
Và xưa nay trong hết thảy thánh hiền
Thắng sự chết, chỉ riêng Ngài làm được
Ngược thời gian trở về thời Cựu Ước
Đã bao lần Thiên Chúa đã xót thương
Làm sống lại con người dù đã chết
Ê-li-sa cứu trẻ chết trên giường
Ngay chính Chúa cũng từng làm phép lạ
Đem trở về mạng sống La-da-rô
Dù liệm chôn bốn ngày trong hầm mộ
Nghe tiếng Ngài cũng lồ lộ bước ra
Người được cứu, rồi về sau cũng chết
Bởi xác phàm chưa gột hết trần ai
Chỉ Phục Sinh như Thiên Chúa Ngôi Hai
Mới thật sự là Vĩnh hằng, sống mãi
Dựa vào đó mà bình tâm so sánh
Ai là Người nhân loại phải vinh danh ?
Xưa Ghít-ôn chặt đứt cột Ba-an
“Xin hãy để tự chính thần biện hộ”
Rồi sẽ đến một ngày không xa lắm
Đức Chúa Trời dẹp hết mọi thần linh
Khắp tầng trời, trong mọi cõi u minh
Chỉ Thiên Chúa Đấng Toàn Năng quyết định
(NS Trái Tim Đức Mẹ 2008)