Người xưa lạc bước vào tiên cảnh
Luyến sắc bồng lai bước chẳng đành
Đến khi dứt áo về quê cũ
Mới biết bao đời đã rẽ quanh
Nay chuyện Chúa Tiên vào hạ giới
Làm người trần thế ở xa xôi
Phố nhỏ tầm thường Na-da-rét
Tự ấy lưu danh với mọi đời
Thánh gia ngày ấy ở nhân gian
Cuộc sống đơn sơ chẳng bạc vàng
Âm thầm hai buổi cùng sương nắng
Đông tàn, xuân đến… thật bình an
Thuở ấy Mẹ hay khẽ nguyện cầu
Xin Trời trợ giúp mỗi canh thâu
Mẹ ơi! Nhà Mẹ khi xưa ấy
Thật chốn tiên lâu giữa địa cầu
Hàng xóm ai ngờ đâu bác mộc
Lại là Thánh Cả mọi nguồn trông
Còn thêm cậu bé Giê-su ấy
Là Đấng muôn đời vẫn đợi trông
Vẫn sống bình thường như kẻ khác
Riêng lòng mến Chúa rộng thênh thang
Chính trong Cậy Mến dâng lên đó
Đẹp lòng Thiên Chúa Đấng vinh quang
Câu nói: “Trời cao kêu chẳng tới”
Bây giờ nghĩ lại chỉ là chơi
Thánh gia dưới thế… Trời gần lắm
Nghe thấy nhân gian mỗi mỗi lời
Nhưng cũng như xưa… ai xác định
Trời gần nhân thế? Khó mà tin!
Nguyện cầu hai chữ huyền cơ ấy
Đưa tới Thiên đàng mọi thỉnh xin
Trên dưới ủi an tình chồng vợ
Thuận hòa con trẻ chuỗi ngày thơ
Cậy trông dâng Chúa lòng yêu mến
Quyết lòng theo bước thánh gia xưa
(NS Trái Tim Đức Mẹ 2008)