TÔI ĐÃ BIẾT…


Tôi đã biết trần gian là cõi tạm
Nơi linh hồn giam hãm giữa xác thân
Chỉ sau khi kết thúc cuộc đời trần
Hồn mới thoát, trở về chân mệnh cũ…

Ở bên đó, có gì… tôi không rõ
Nhưng chắc rằng nơi đó mới là nơi
Linh hồn tôi không bị xác thân này
Làm vướng bận… mà tha hồ bay bổng…

Ở bên đó, Cha Nuôi là Thiên Chúa
Nên tôi càng tìm hiểu việc xa xưa,
Việc ngày xưa, Cha từng cố ý làm
Để lưu lại… cho ngàn sau biết rõ

Càng tìm hiểu tôi càng thêm yêu mến
là Đấng mà tôi thường gọi là CHA
Bởi xưa nay tôi chỉ phục các anh hùng
Mà Cha lại là NGƯỜI HÙNG MUÔN THUỞ

CHA tôi đó, Đấng thường hay giúp đỡ
Kẻ tật nguyền, nghèo khổ… chẳng ai thương
Dẫu cá nhân hay một nước hùng cường
Ưa hiếp yếu… gặp Cha là chết chắc

Tôi người Việt, Cha an bài sắp đặt
Nước có kẻ thù truyền kiếp Bắc phương
Nơi xưa nay nhiều việc tưởng “hoang đường”
Vì sách vở từ Trời cao đưa xuống

Con Rồng Đỏ ngàn xưa trong Kinh Thánh
Chọn nơi này rèn luyện những gian manh
Bao mưu mô, thủ đoạn… cũng thi hành
Giết tất cả, chỉ vì ngôi bá chủ

Là Thiên Chúa nên Cha đà quá rõ
Góc phía Nam bé nhỏ một vành đai
Để sau này khi Rồng Đỏ vươn vai
Sắp bay bổng là Cha kiềm hãm lại…

Cũng nên nói về Việt Nam một lát
Đất nước này luôn khao khát tự do
Nhà cạnh bên một tên cướp cao to
Nên muốn ổn cũng mệt phờ với nó

Muốn giữ nước phải nhiều khi đánh lại
Đánh được rồi lại gỡ diện thiên oai
Bởi nhược tiểu nên phải làm như thế
Muốn trường tồn thì phải biết trở xoay

Nhưng người khôn cũng đâu bằng Thiên Chúa
Cha đã ngăn, hiểm trở lối vào ra
Nên thiên triều nhiều lúc muốn xông qua
Cũng thấy khó… nên nhận quà chấp thuận

Lịch sử đó… hình thành nên tính cách
Người Việt thường hách dịch với thường dân
Trên lại nịnh… cúi đầu, o bế sếp
Chân anh hùng… đếm được chỉ vài mươi

Trở lại chuyện con Rồng là Tàu Cộng
Đang âm thầm nuốt trọn nước Việt Nam
Nhân sĩ ta… dẫu biết cũng ngậm ngùi
Vì Tàu Cộng lần này thâm hiểm quá…

Chưa tính đến bản thân Hồ chủ tịch
Sự thật là ai? Lịch sử sẽ phân minh
Riêng cán bộ Tàu qua Việt chiến chinh
Rồi ở lại… mấy chục nghìn rất dễ

Từ 1930 đến nay biết bao thế hệ?
Trai Bắc vào Nam đi mãi không về
Mặc Tàu đỏ thừa cơ dê các chị…
Con cháu chúng, gốc Tàu không đấy nhé!

Bộ Chính Trị chúng giữ hết quyền hành
Con ông cháu cha, tha hồ quyền lực
Nên Bắc Kinh chẳng cần hao tâm sức
Mà nước Việt mình đã mất trọn vào tay

Thử hỏi chung quanh có quốc gia nào?
Đổi chữ viết… lấy lòng thằng bên cạnh?
Có nước nào xóa bỏ sử cha, anh
Vì từng đánh tan tành quân xâm lược?

Quốc gia nào lúc còn quyền tự chủ
Biên giới họ qua không được ngăn rào?
Có nước nào biển, đảo… họ cứ xâm
Mà vẫn trố mắt lên… nhìn tàu lạ…

Nước Việt xưa nay chẳng thiếu người hùng
Gặp chuyện bất bình vung đao trừ loạn
Hiện trong tù không ít kẻ dấn thân
Vì tranh đấu cho ngày mai tươi sáng…

Nhưng số đó vẫn chưa là gì cả
Chín chục triệu người… như bóng, như ma…
Mưa vật chất… Tàu đưa qua cám dỗ
Để cuối cùng… dậu sẽ đỗ, bìm leo

Diệt dân tộc bắt đầu trong giáo dục
Hết người tài cho thế hệ mai sau
Hóa chất tràn lan: thực phẩm, thuốc men…
Chết bớt dân, Tàu chỉ cần đất Việt…

Chẳng có chiến tranh nhưng là tận diệt
Tàu âm thầm tùy lúc siết hay buông
Bọn tay sai có đứa biết vỡ tuồng
Nên tìm cách cho người thân chạy trước

Còn hải ngoại chẳng làm chi nên chuyện
Qua nước người được cuộc sống ổn yên
Việc tổ quốc… âu cũng là quá khứ
Ngoài tầm tay nên quên hết, đỡ phiền

…………………………………………………….

Được Cha chọn nhưng tôi đành bất lực
Nhìn chung quanh thiên hạ vẫn dửng dưng
Thôi đành vậy, chờ thời tôi sẽ đợi
Bởi mây trời đến lúc… tụ về thôi

Ba mươi mấy năm Cha luôn kề cận
Ngài dạy tôi cách tế thế an bang
Biết làm sao cho nước Việt hùng cường
Nhưng trên hết là đường ngay, nẻo chính

Linh hồn tôi quyết chẳng hề toan tính
Việc trần gian được, mất hoặc công danh
Chỉ mong sao đất nước Việt Nam mình
Được yên ổn giữa dòng đời vô định

Chín mươi triệu đời này dù không tính
Nhưng về sau là muôn tỷ sinh linh
Không có Chúa là linh hồn bất định
Là trong tâm mãi mãi chẳng an bình

Tôi cũng đã từng nhiều đêm thiền định
Thấy Phật về ngồi thinh lặng uy nghi
Tôi biết Phật Thích Ca là có thật
Nên sẵn lòng giúp kẻ đạt hư không

Nhưng Phật giáo phải là nơi xuất thế
Xa đời trần, xa thế tục thị phi
Còn chung sống với người trong phố thị
Cần Ngôi Ba Thiên Chúa đến trợ uy

Lời Chúa dạy Mười Điều Răn nhớ kỹ
Mới hiểu là tội lỗi đến từ đâu
Phải đọc Kinh, siêng cầu nguyện hàng ngày
Mới qua được phút yếu lòng, cám dỗ…

Vì lẽ đó, nên mới chờ cơ hội
Cha ban rồi, tôi mới được làm nên
Chứ bây giờ nhìn bèo giạt, mây trôi
Lòng người Việt, tôi cũng đành ngán ngẫm…

Nhưng Thiên Chúa, Cha Nuôi tôi lạ lắm
Chẳng việc gì làm khó được NGÀI đâu
Việc càng khó mới rõ ai Thượng Đế
Ai là Trời, như người Việt thường kêu

Gioan Phan Tân


Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

PHONG TRÀO LIÊN KẾT NGƯỜI VIỆT YÊU NƯỚC