Người có biết trần gian là quán trọ
Vừa thanh xuân thoắt cái đã bạc đầu
Đời vội vã còn ta thì lơ đễnh
Lạc nhau rồi sao tính cuộc bể dâu?
Người có biết cuộc đời vô thường lắm
Buông bỏ đi sao cứ phải dày vò
Hãy thương yêu khi vẫn còn có thể
Khép mắt rồi… hoá cát bụi tàn tro…
Nếu có thể đừng trách chi dâu bể
Bao muộn phiền người cứ thả trôi đi
Đời ngắn lắm yêu thương còn chưa đủ
Nên đừng buồn vì những chuyện sân si!
Nếu có thể rộng lòng thêm chút nữa
Dành cho nhau nhiều hơn những nụ cười
Dù nghèo khó hay giàu sang… bình thản
Mang được gì khi về cõi… người ơi!
Người có biết trăm năm kia hữu hạn
Chốn trần gian ai rồi cũng sẽ già
Bàn tay thương thêm một lần hãy nắm!
Lỡ mai này vĩnh viễn phải rời xa…
Vô Thường
Phương Quỳnh
QUÁN TRỌ TRẦN GIAN
.
Ai cũng biết, trần gian là quán trọ
Cuộc đời người khó tránh chuyện bể dâu
Mới ngày qua tuổi xuân tràn nhựa sống
Mà hôm nay hai thứ tóc trên đầu…
.
Ai cũng biết, vô thường là tất yếu
Vạn sự đời bỗng chốc hoá tàn tro
Nên hãy biết những gì cần buông bỏ
Hãy yêu thương quẳng bớt những tơ vò
.
Ai cũng vậy, đừng cố trách dâu bể
Chớ nặng lòng bởi những thứ sân si
Yêu thương nhau thế vẫn còn chưa đủ
Những giận hờn hãy buông thả hết đi
.
Ai cũng vậy, lòng từ bi rộng mở
Cho yêu thương sẽ nhận lấy nụ cười
Sướng khổ giàu sang giữ lòng thanh thản
Bởi đi rồi là bỏ hết người ơi…
.
Ai cũng biết, cuộc đời người có hạn
Trẻ hôm qua mai đã thấy tuổi già
Lời yêu thương đừng ngại ngần hãy nói
Lối an lành đừng lạc bước bỏ qua…
.
Lê Thuấn, 24/7/2024
Hoạ bài thơ “Trần gian là quán trọ” của thi hữu Phương Quỳnh.
*
Bài thơ hay lắm bạn Lê Thuấn 🙂 !