VỌNG TÌNH QUÊ


Sự đời nước loạn tôi trung
Nhà tan hiếu tử, cát hung tỏ tường
Thân trai rèn luyện Ngũ thường
Gái thời Tứ đức, Tam tòng chẳng phai
Bon chen khiếp sợ người ngoài
Đau lòng đất mẹ vốn hoài vọng trông
Mưa rừng trả nước biển đông
Tuần hoàn nhân quả tự lòng mà thôi…

Cá kia cũng bởi tham mồi
Mà vương phải lưới kẻ ngồi buông câu
Việc đời tuy có trước sau
Nhưng không qua được lưới Trời bao la
Thương người để lại đức ta
Luật đời dâu bể khó mà định phân
Bởi chưng một kiếp phàm trần
Sống cho trọn kiếp thành nhân với người
Buông lơi để lại tiếng cười
Thế gian nguyền rủa, muôn đời ăn năn….

Anh Việt Nam tôi cũng Việt Nam
Dầu Nam, Trung, Bắc cũng chung một nhà
Non sông một dãi sơn hà
Như con cùng mẹ, một nhà Việt Nam
Quê hương mấy độ thăng trầm
Ngập tràn binh lửa hờn căm ngụt trời
Đau thương khổ cực bao đời
Nhưng không khuất phục, ấy người Việt Nam

Xứ người lê bước tha phương
Không quên nguồn cội bước đường viễn du
Nỗi buồn mang tự thiên thu
Yêu quê một mối chân tình thiết tha
Tháng ngày cứ vội trôi qua
Giật mình tỉnh lại, mười ba năm ngoài
Hỡi ai, ai oán cùng ai
Ai trong bến khổ, ai hoài vọng ai?

(NS Họ Việt 1986)


Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

PHONG TRÀO LIÊN KẾT NGƯỜI VIỆT YÊU NƯỚC