XUÂN TÌNH YÊU


Anh đón Tết giữa vùng Đông – Bắc Mỹ
Trời cô liêu tuyết trắng phủ đường đi
Đêm ba mươi không rộn rã pháo giao thừa
Đầu chưa bạc đã quên mình bao niên kỹ

Anh lạc lõng tìm hình trong bóng mộng
Men rượu sầu tống biệt cõi trời đông
Xuân nơi đây không én lượn giữa mây hồng
Người tẻ bạc không một lời chúc tụng

Đêm chợp mắt thấy xuân về qua lối nhỏ
Cội mai già trước ngõ trổ đầy hoa
Em bên anh, hai đứa đổi tặng quà
Bừng tỉnh giấc, thấy trong tay còn cành hoa Lay-ơn Đà lạt…

Ôi! Thái Bình Dương!
Trùng dương mênh mông có muôn ngàn con sóng bạc
Sông Ngân hà có mấy nhịp cầu Ô?
Sóng nước ngăn đôi, Chức Nữ – Ngưu Lang
Biển cả bao la, anh nguyện thân làm hải âu phi xứ…

Tình nặng nghĩa sâu, anh viết trọn mấy dòng thư
Nửa đốt bay cao nhờ mây trời đưa về nơi em an ngự
Nửa thả biển sâu theo chân sóng bạc đầu
Về bên kia bờ trùng dương xa dịu vợi…

Ôi, Chúa Giê-su! Thiên Chúa của tình yêu!
Đời chẳng đẹp hơn sao,
khi mỗi tình yêu cho đi là thực sự?

Anh tự hỏi mình
Xuân đến xuân đi…
Đời được mấy mùa xuân?
Hoa Ti-gôn mấy lần tàn nở?
Tình như một giấc mơ
Ai kéo dài được giầc mơ khi đã giật mình tỉnh giấc…

(NS Họ Việt 1986)


Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

PHONG TRÀO LIÊN KẾT NGƯỜI VIỆT YÊU NƯỚC